Trong khi họ hàng, làng xóm mừng mừng tủi tủi nhận ra anh Liêm thì mẹ ruột của anh lại có hành động khiến con trai hụt hẫng.
Mang đôi chân bị teo một bên đi tìm lại nguồn cội, anh Liêm (khoảng 35 tuổi) nghẹn đắng khi nhắc lại những năm tháng tuổi thơ của mình. Không nhớ rõ quê quán ở đâu, anh Liêm chỉ biết, mình từng sống ở một tỉnh miền Tây. Ở đó, anh có những người họ hàng rất yêu thương mình.
Thế rồi năm lên 4 – 5 tuổi, mẹ ruột của anh Liêm có về quê đưa anh lên Sài Gòn. Dù bản thân anh không muốn, họ hàng cũng chẳng muốn để cháu đi, nhưng mẹ đã quyết nên anh đành phải theo. Anh Liêm nhớ, khi theo mẹ, anh được bà thuê cho một căn phòng trọ để ở, còn bà đi suốt ngày. Cũng có thời điểm, bà đưa anh ra Vũng Tàu, hai mẹ con cứ rong ruổi nay đây mai đó.
Anh Liêm bị mẹ bỏ rơi từ khi 4 – 5 tuổi.
Về sau, mẹ gửi anh Liêm cho một người mà sau này anh gọi là má Sáu nuôi nấng, hứa gửi tiền cho má. Nhưng chỉ được 1 năm, mẹ anh không gửi thêm tiền, má Sáu không làm sao nuôi được đành gửi anh vào cô nhi viện ở Biên Hòa, Đồng Nai. Cô nhi viện làm giấy khai sinh cho anh Liêm sinh năm 1987, tên cha, tên mẹ đều để trống.
Trong trí nhớ của mình, anh Liêm chỉ còn chút ký ức nhạt nhòa rằng mẹ của anh tên Hoa, người hơi mập. Có một người ba nuôi thường đi cùng anh và mẹ. Họ hàng ở quê anh nhớ anh Chuột, chị Bích, nhà ở gần nhà thờ.
Những năm qua, anh Liêm mang đôi chân tật nguyền đi về nhiều tỉnh miền Tây tìm người thân. Đến mỗi tỉnh, anh ở vài tháng, hàng ngày đạp xe đi bán vé số, vừa hỏi han xem có chút manh mối nào về thân nhân của mình không. Nhưng tất cả đều không có kết quả.
Anh Liêm hiện đã có vợ và 2 con, hiện đang ở quê ngoại Thanh Hóa. Anh đang làm thời vụ cho một công ty may ở Sài Gòn.
Bị tật ở chân nên anh Liêm đi tập tễnh.
Khi sinh ra, anh Liêm mang thân thể bình thường. Nhưng đến khi hơn 1 tuổi thì không rõ lý do gì mà chân thành tật.
“Mình chỉ muốn tìm họ hàng ở dưới quê chứ không tìm mẹ. Vì nếu mẹ muốn tìm mình thì bà đã đi tìm rồi. Mình cũng nghĩ mẹ có lý do, hoặc có bất trắc nào đó, nhưng không hiểu sao nhiều năm may mẹ không tìm. Nếu muốn thì mẹ tìm mình rất dễ, bởi sau khi vào cô nhi viện một thời gian, mình có quay trở lại nhà má Sáu và để lại thông tin ở đó“, anh Liêm bộc bạch.
Họ hàng dang tay, mẹ ruột từ chối gặp
Sau khi những thông tin về câu chuyện của anh Liêm được chia sẻ trên một kênh YouTube kết nối tìm người thân, họ hàng ở quê đã nhanh chóng nhận ra anh chính là đứa em tội nghiệp đã bị thất lạc bao năm qua. Anh Tuấn – một người anh con bác của anh Liêm đã lặn lội từ Vĩnh Long lên Sài Gòn để đoàn tụ với em.
Hóa ra, quê quán của anh Liêm ở ấp Bình Thành, xã Trung Hiếu, huyện Vĩnh Liêm, tỉnh Vĩnh Long. Gia đình ở gần nhà thờ Mai Phốt. Anh Tuấn là họ hàng bên ngoại, gọi mẹ của anh Liêm bằng dì. Còn bên nội của anh Liêm là ai thì mọi người không nắm rõ.
Anh Liêm hội ngộ cùng người anh họ tên Tuấn.
Bật khóc nức nở khi tìm thấy người thân.
Anh Tuấn kể, Liêm sinh ra thân thể bình thường, đến khi hơn 1 tuổi chân mới bị teo. Trước đây khi dì Hoa đem Liêm đi, mọi người cũng gặng hỏi dì đã đem con đi đâu để tìm. Nhưng đáp lại, mẹ Liêm không trả lời, hỏi thế nào cũng không nói.
Có lúc thì bà nói: “Tôi đem Liêm đi cho một gia đình giàu có rồi, giờ này nó sung sướng lắm, không đói khổ đâu“. Có lúc bà lại bảo: “Tôi đem bán thằng Liêm rồi“. Sự bất nhất của bà Hoa khiến gia đình không biết đường nào mà tìm.
Anh Tuấn kể thêm, bà Hoa hiện cũng sống ở một huyện khác của tỉnh Vĩnh Long, cách gia đình anh không xa. Bà làm nghề buôn bán, kinh tế khá, đã có gia đình mới. Cách đây khoảng 2 năm, bà Hoa có về dự đám cưới của con gái anh Tuấn. Từ đó đến nay, mọi người chưa có dịp gặp lại.
Sau khi nhận họ hàng, anh Liêm theo anh Tuấn về quê. Anh Chuột, chị Bích đều nhận ra anh, họ hàng, làng xóm, bạn bè nhiều người đến gặp, chúc mừng anh đã tìm được nguồn cội sau bao năm thất lạc.
Anh Liêm vui lắm, nước mắt không ngừng rơi vì hạnh phúc. Nhưng người mà ngoài miệng anh nói không muốn tìm, trong lòng muốn gặp nhất lại đem đến cho anh sự hụt hẫng vô bờ. Đó là mẹ.
Anh Tuấn tạo điều kiện để anh Liêm đưa vợ con về quê sống cùng họ hàng.
“Hôm đó bác Tư gọi điện thì mẹ nói: “Hôm nay em đi bán hơi xa, để mai em qua thăm nó”. Sáng sớm hôm sau mẹ gọi lại cho cô Năm nói là: “Bữa nay bị sốt không qua thăm Liêm được”. Sau đó mọi người gọi thì mẹ không bắt máy.
Mình rất buồn, vì sau khi bỏ mình thì mẹ về quê sống từ đó đến giờ. Cũng có lúc mình nghĩ hay là mẹ chết rồi nên không đi tìm mình? Nhưng nay biết mẹ còn sống mà không hề tìm thì mình rất thất vọng.
Mình muốn nhắn nhủ với mẹ rằng, con về gặp mẹ không phải để xin mẹ vật chất hay muốn về sống chung với gia đình của mẹ. Mà con chỉ muốn mẹ hỏi một câu xem con có khỏe không, cuộc sống như thế nào thôi.
Mẹ bỏ con, con phải cố gắng phấn đấu mới được như bây giờ, trong lòng con lúc nào cũng yêu thương mẹ. Con mong một ngày nào đó, mẹ sẽ gọi cho con. Nếu mẹ liên lạc, con sẽ không bao giờ trách mẹ. Đó là điều tuyệt vời mà con đã mong chờ 30 năm rồi”, anh Liêm gặt nước mắt nói.
Dẫu bị mẹ từ chối phũ phàng, anh Liêm vẫn được an ủi vì tình cảm đặc biệt họ hàng dành cho mình. Tìm được người thân, anh Liêm rất vui vì từ nay sẽ có người động viên, chia sẻ, có thể tâm sự mỗi khi gặp nỗi buồn trong cuộc sống. Được anh Tuấn tạo điều kiện cho mảnh đất, anh Liêm dự định trong thời gian tới sẽ đưa vợ con về quê sống, tìm một công việc ổn định thay vì bôn ba đây đó, vợ chồng kẻ Bắc người Nam.