Đến chăm bạn gái ốm, tôi sốc nặng thấy em cởi hết quần áo ra 1 mình hùng hục l.àm c.huyện đ.ó

Vừa ghé tai vào cửa tôi đã điếng người nghe tiếng rên rỉ phát ra từ trong, đ.ánh liều nhòm vào thì ôi thôi cô bạn gái ngoan hiền của tôi đang cởi hết đồ hùng hục l.àm c.huyện đ.ó đến toát hết mồ hôi thế kia sao?


Người con gái này đã chịu nhiều thiệt thòi, tổn thương rồi giờ là lúc tôi khiến em hạnh phúc (ảnh minh họa)

Tôi và Hòa dự định sang năm là làm đám cưới, yêu nhau hơn 2 năm thế là đã quá đủ để hiểu hết về nhau. Tôi biết Hòa đã mồ côi bố từ nhỏ, 1 mình mẹ vất vả nuôi em khôn lớn đến ngày hôm nay. Gia cảnh nhà Hòa đáng thương lắm, cậu em trai của Hòa bị mắc bệnh tâm thần cứ điên điên dại suốt. Nhiều khi Hòa bảo em không muốn lấy chồng, muốn ở vậy giúp mẹ chăm em thôi. Mỗi lần Hòa như vậy, tôi lại thở dài ôm em vào lòng động viên các kiểu. Người con gái này đã chịu nhiều thiệt thòi, tổn thương rồi giờ là lúc tôi khiến em hạnh phúc.

Yêu nhau là thế nhưng chúng tôi chưa hề vượt rào. Tôi muốn giữ cho Hòa, bởi vì em là người con gái tốt lại coi trọng cái màng trinh đó. Tôi không muốn Hòa buồn hay chính xác hơn là khinh ghét tôi chỉ vì ham muốn tầm thường của người đàn ông, yêu Hòa tôi sẽ cố đợi em, đợi cho đến khi 2 đứa về chung 1 nhà và cùng nhau hưởng thụ giây phút hạnh phúc đó.

Thế rồi đùng 1 cái Hòa ốm, em nằm liệt giường 2 hôm mới báo cho tôi biết. Đi công tác mà lòng tôi nóng như lửa đốt. Ở trên này, Hòa chẳng thân thiết với ai cả giờ em ốm thì có ai chăm sóc, đỡ đần em không. Cứ cách 30 phút là tôi lại gọi điện hỏi thăm em, nhưng Hòa đều cố gượng cười nói mình ổn khỏe rồi mà tôi lại giận em quá. Không an tâm về Hòa, tôi phi xe 200 cây số về nhà trong đêm luôn xem Hòa thế nào. Làm cả đời chứ chăm nhau thì có mấy khi đâu.

Về đến nhà Hòa cũng tâm hơn 9h tối rồi. Dắt xe vào phòng em, tôi thấy Hòa đóng chặt cửa bật đèn ngủ ở trong không biết làm gì mà em cứ rên rỉ nghe rất đáng sợ. Liệu vắng tôi vài ngày em có mượn lý do ốm mà đưa trai về nhà ngủ không, cũng đáng nghi lắm chứ độ này Hòa tự nhiên quan tâm chăm chút vẻ bề ngoài của mình đến lạ.

Nghi ngờ về điều này, tôi tiến sát gần cửa nhà em ghé tai nghe xem thế nào. Càng nghe tôi càng giận điên người bởi tiếng rên rỉ của em phát ra ngày 1 lớn và gấp gáp hơn. Không chịu đựng được tôi liền lôi xe vào sát rìa cửa và đứng lên nhòm vào cái lỗ thoáng trên cửa nhà em xem thế nào. Ôi không, sao Hòa lại cởi sạch hết đồ 1 mình hùng hục k.hỏa t.hân làm chuyện đó đến vã mồ hôi hột thế kia. Hòa đang tự mình cởi đồ ra xông hơi bằng lá cây thế kia sao. Nhìn em rên hừ hừ, toát mồ hôi vì khói bốc lên người mà tôi thương quá. Tại sao lúc ốm đau em lại chỉ có 1 mình thế kia?

Ngồi ngoài đợi Hòa xông lá thuốc xong tôi mới dám gõ cửa gọi em. Thấy tôi, Hòa bất ngờ lắm nhưng dáng vẻ mệt mỏi, phờ phạc vì ốm vì mới vừa xông hơi xong khiến tôi xót em quá. Đỡ lấy Hòa tôi trách em.

Tôi đứng hình nhìn Hòa cởi đồ l.àm c.huyện đ.ó (ảnh minh họa)

– Em ốm đến mức này sao không đi viện lại ở nhà tự xông hơi có mình như thế. Thôi, để sáng mai anh đưa em đi viện nhé. Nhìn em tiều tụy mà anh xót quá Hòa à.

– Hả??? Sao anh biết em vừa mới xông hơi vậy, anh nhìn trộm em sao? Anh… anh quá đáng thế.

– Anh xin lỗi, nhưng nghe tiếng em rên lại thấy em cởi hết đồ ra như thế anh cứ tưởng em ngủ với ai nên phải nhòm vào trong xem thế nào. Ai ngờ là em xông hơi, may quá.

– Bắt đền anh đấy, sao anh lại có thể vô duyên như thế chứ?

– Em yên tâm, anh sẽ cưới em mà. Thôi, giờ em ngồi đây để anh đi nấu cho em nồi cháo giải cảm nhé. ốm đau thì không thể coi thường được đâu.

Đứng dậy đi nấu cho Hòa nồi cháo mà tôi thương em quá, nhìn Hòa mệt mỏi nhưng cố ngước mắt nhìn tôi vào bếp mà tôi thấy hạnh phúc biết bao. Có lẽ chính lúc này em cần tôi hơn cả, bởi vì yêu thương thực sự là phải ở bên nhau những lúc khó khăn, giúp nhau vượt qua tất cả. Và chắc chắn tôi sẽ làm điều đó vì Hòa. Bởi với tôi em không chỉ là người con gái tôi thương mà tất cả.